truyen tron doi tron kiep
52Phượng Hoàng Truyện Tập 52 - Tập Cuối - 53-54-55-56-57-58-59-60 - VTV2 thuyết minh tap cuoi - phim Trung Quốc - xem phim phuong hoang truyen tap 52 Paosora 41:35
Home - Học tập - 15 Trong truyện ngắn "Trăng sáng", Nam Cao viết: "Chao ôi … kiếp lầm than…" và ở truyện ngắn Đời thừa thì một tác phẩm có giá trị "phải chứa … gần người hơn". Còn Vũ Trọng Phụng đã nói: "Các ông … ở đời". Anh (chị) hãy bình luận những ý kiến nêu trên mới nhất
Trang chủTổng hợp truyện Tron doi ben nhau phan 3. Tổng hợp truyện Tron doi ben nhau phan 3. #hiendai #hiệnđại #langman #ngontinh #sung #trongsinh #xuyênkhông #đamm
văn ánngay từ đầu, ta muốn an nhàn sốngnhưng trời cao, lại cho ta gặp nàngtừ khi ấy, ta lập kế cướp vịchỉ mong sau, ta sẽ có được nàng.để an toàn, ta dựng nên vở kịchgiả ác nhân, rồi giả luôn sắc langai cũng gọi, ta là hoàng thượngkèm theo là, dâm tặc nhất thế gian!khi nàng, dần thích hắn mặt nạ, cũng gỡ rakhiến nàng, tim vỡ vụn tự hỏi, đúng hay …
- Kiếp Ba quyển (14 chương) - Thiên Đạo quyển (14 chương) Phượng Ca viết Côn Luân trong vòng ba năm, và in thành sách vào tháng 9 năm 2005. Đúng như cái tên của tác giả, ba năm im lặng, vừa hót một tiếng, kinh động thiên hạ. Nhan đề sách in là thủ bút của Lương Vũ Sinh, lời tựa do Hàn Vân Ba - đệ nhất nhân của giới nghiên cứu võ hiệp đại lục viết.
Singles 2 Wilde Zeiten Kostenlos Downloaden. Cô nói câu xin lỗi. “Cô ấy cũng là chị họ của tôi.”Nam Bắc đem hai câu nói này lòng vòng trong đầu, đây không phải là kết hôn gần sao?Vì tại Đài Châu mưa rất to nên nửa chặng đầu của hành trình xe chạy rất chậm, phải đợi đến ba, bốn giờ sau mới có thể tăng tốc. Khi đến hồ Vạn Đảo đã là năm giờ, so với dự tính của hắn chậm hai trên xe một thời gian dài như thế khi bước xuống hai chân Nam Bắc có chút cứng là nơi ở tư nhân, ngoài cô và Trình Mục Dương thì có lái xe và thiếu niên ở vị trí ghế phụ lái, cả bốn người đi vào sân khu đón chỉ có hai bà lão cao tuổi, trừ bỏ mặc hai bộ sườn xám trắng đen phân biệt thì tất cả đều giống nhau, ngay cả cách búi tóc cũng bà không xưng hô với Trình Mục Dương là ông chủ như hai người kia mà dùng tiếng địa phương gọi hắn là “Trình Trình”.Mới đầu, cô nghe cái tên này có chút quen quen, hơi giống tên đàn bà. Sau đó mới chợt nhớ ra, Trình Trình, Trình Trình, đây không phải là Đại tiểu thư Phùng Trình Trình trong “Bến Thượng Hải” [1] khiến người ta có ấn tượng sâu sắc sao? Khi đó cô rất thích quyển sách này, kể về chuyện tình của một tiểu thư môi hồng răng trắng xinh đẹp dịu dàng cùng với một đại ca hắc vì quá mức si mê mà cô tìm đến xem phim truyền hình để rồi bộ phim đó trở thành phim thần tượng của ấn tượng nhất là vị đại ca hắc bang trong phim rất thích hút thuốc lá, dùng điếu thuốc này xây dựng hình tượng đại ca thêm sâu sắc. Việc này làm cô nhớ lại anh trai Nam Hoài cùng với Trình Mục Dương, hai người dường như không thích hút khi cô tắm rửa đi ra đã là bình minh, đường chân trời xa xa nổi lên những tia nắng hồng nhợt nhạt. Trình Mục Dương ngồi trong phòng khách gọi điện thoại. Cô kinh ngạc nhìn hắn. Khi nãy bước vào cô phát hiện đây là hai phòng ngủ, cứ nghĩ rằng một căn phòng sẽ để trống, chẳng lẽ hắn ở đây cùng cô?Trình Mục Dương thấy cô đi ra thì ra hiệu không cần xen vào chuyện của hắn, cứ trở về phòng nghỉ Bắc thấy trời đã sáng, cũng không thể nào ngủ tiếp. Cô bước qua ngồi xuống sô pha bên cạnh đang dùng tiếng Nga nói chuyện điện thoại. Trước đây cô đã nghe qua bạn cùng phòng nói tiếng Nga, nghe cũng có thể hiểu chút Mục Dương nói tiếng Nga rất hay, âm lưỡi rõ ràng. Đôi khi hắn ngẫu nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói vài vì hắn nói chậm nên giọng nói lộ rõ vẻ lạnh như băng nhưng không kém phần mềm rốt cuộc cũng tin một câu nói, so với tiếng Anh, tiếng Nga càng thích hợp với những người đàn ông xinh ngồi nghe một lát thì một câu tiếng Trung thình lình vang lên “Có phải trước kia mỗi khi bạn cùng phòng của cô gọi điện thoại, cô nghe đều hiểu?”Khi đó cô bạn kết luận hai người sẽ nghe không hiểu tiếng Nga nên không có gì kiêng tại nhớ lại, hắn đúng là ngụy trang rất giỏi.“Không sai, nhưng tôi cũng không nghe cái gì.” Khi hắn dùng tiếng Trung hỏi cô, điện thoại vẫn không ngắt máy, không biết bên kia là ai? Mặc kệ là ai, hắn đã thản nhiên nói hai câu rồi cắt đứt liên lạc “Sao không ngủ?”Nam Bắc nhanh chóng nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại giãn ra.“Muốn nói gì?” Hắn hỏi cô.“Anh mấy ngày tới sẽ ở với tôi trong phòng này?”“Trước kia tôi vẫn ở phòng này, đây là thói quen.”“Tôi có thể đổi qua phòng khác không?”Hắn cười rộ lên “Nếu tôi nói cho cô biết trong phòng này ngoài cô và tôi còn có người thứ ba, cô sẽ không thấy khó xử khi ở cùng tôi chứ?”Trình Mục Dương nói xong liền vươn tay chỉ vào một chiếc xích đu bằng gỗ ở trong xích đu có người đang ngủ, nếu Trình Mục Dương không nói, cô quả thật là không chú ý đứng lên “Tại Bỉ, chúng ta từng ngủ trên cùng một chiếc xe. Khi nãy trên đường cô cũng ngủ bên cạnh tôi. Nếu đã như vậy, cô cảm thấy chúng ta có thể ngủ cùng ở gian phòng này hay không?”“Được rồi.” Cô thấp giọng nói, đứng lên bước qua trước người hắn “Trí nhớ cũng thật tốt.”Đây không phải câu hỏi, chỉ là thuận miệng tự hỏi mà đi được hai ba bước đã bị Trình Mục Dương nắm lấy cánh tay, Nam Bắc quay đầu, hắn nói “Bắc Bắc, trí nhớ của tôi rất tốt, nơi này,” hắn giơ tay chỉ vào thái dương của mình, “Luôn nhớ rất rõ về cô.”Khoảng cách gần như vậy cô có thể ngửi được mùi bạc hà trên người nhau quá gần, cô nhìn ánh mắt hắn không biết phản ứng thế nào. Trầm mặc một lát, Nam Bắc rốt cuộc mỉm cười “Anh không biết là anh trong trí nhớ của tôi với anh bây giờ, một chút cũng không giống nhau sao?”Khi đó hắn là Trình Mục, thích mặc áo trắng mềm mại cùng quần màu đen, nói chuyện chậm rãi, đôi khi thật lơ đãng, hay đi dạo trong sân trường, đôi lúc lại nằm ngủ trong thư viện, rất nhiều cô gái nhìn trộm Trình Mục Dương trước mắt cô lúc này thì hoàn toàn hắn khẽ nhếch lên, giống như đang cười “Nam Bắc?”“Vâng?”“Nam Bắc?” Hắn cười một cái, thanh âm trong như làn nước .“…”“Phương Nam, hướng Bắc. Họ đặc biệt, tên cũng rất đặc biệt, nghe qua một lần sẽ nhớ mãi không quên.”Trình Mục Dương gằn từng tiếng lặp lại cuộc nói chuyện năm không thể mở miệng trả lời mắn hắn chỉ nói như vậy, cuối cùng vẫn buông tay cô ra mà đi khi Nam Bắc đóng cửa phòng, cô nhìn thấy thiếu niên ngủ trên xích đu ló đầu ra nhìn Trình Mục Dương, khuôn mặt lộ lên ý Trình Mục Dương bố trí, cô cùng hắn ở đây trong hai ba ngày, đợi đến khi công việc của Thẩm gia kết thúc sẽ trở về. Lúc Nam Bắc tỉnh ngủ đã hơn hai giờ chiều. Cô xuống lầu nhìn thấy 2 bà lão đang thấp giọng tán gẫu với nhau. Nam Bắc lễ phép cúi chào qua cửa thủy tinh, một trong hai bà lão mở cửa đón cô vào bên lão còn lại bưng lên một chén nhìn qua chỉ là rau xanh cùng với thịt khô, nhưng hương vị rất kì lạ. Cô cầm đũa gắp một miếng cẩn thận xem xét là hương vị gì, chậm chạp không ăn. Bà lão mặt sườn xám đen cười rộ lên “Mau ăn đi, rất ngon đấy, Trình Trình rất thích món này, gọi nó là cơm rau’.” Cô gật đầu ăn một ngụm, hương vị thật rau xanh, thịt khô trộn với hương thơm của cơm, rất dân dã.“Đây không phải đồ ăn thượng hạng gì, chỉ là những thứ nông dân hay ăn. Nhưng Trình Trình rất kì quái, đặc biệt thích ăn những món này. Những thứ nó thích sẽ cho cô nếm thử hết.” Bà lão mặc sườn xám trắng nói chuyện, giọng nói hơi nhỏ, tiếng phổ thông không tốt lắm. “Lần này thời gian quá vội, lần sau đến sẽ dạy cho cô cách làm. Sau này cùng Trình Trình đến Nga có thể tự làm cho mình ăn.”Những lời này là đem cô trở thành người nhà với hắn sao?Nam Bắc muốn giải thích nhưng nghĩ sau này cũng không gặp lại hai người họ, hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm bà lão vừa cười tủm tỉm nhìn cô ăn, vừa dùng tiếng địa phương hỗn loạn mà kể chuyện quá khứ.“Trình Trình rất giống bên ngoại. Lúc ấy ông ngoại Trình là chủ ngân hàng nổi danh ở Thượng Hải lấy một cô gái ngoại quốc. Cô xem a, ánh mắt của Trình Trình rất xinh đẹp. Trước đây nó có làn da rất trắng, tóc đen mềm mại xoắn đến dưới tai, trông rất giống búp bê Tây Dương.”Búp bê Tây Dương?Nam Bắc nhịn không được cười rộ lên.“Xem, xem, cô gái nhỏ, cười lên vẫn là đẹp nhất.” Bà lão mặc áo đen vỗ vỗ lưng cô “Cô khi không cười nhìn cũng rất đẹp, nhưng đáng tiếc ánh mắt lại dương lên, có chút dọa người. Còn cười thế này rất đẹp, giống như……”“Búp bê Trung Quốc phải không?” Nam Bắc học hỏi cách nói của hai người mà bà lão đồng thời vuốt cằm “Đúng, đúng, thật là giống.”Cô buồn người là thành viên Nam gia, gia tộc nổi tiếng với các truyền thuyết đẫm máu tại biên giới phía Nam của Trung Quốc, một người có khả năng thừa kế Trình gia, gia tộc nắm giữ đường biên giới Trung-Nga. Cô và hắn trong mắt hai bà lão này chỉ là hai con búp bê tinh cùng hai bà lão nói chuyện vui vẻ trong chốc lát thì thiếu niên đi cùng Trình Mục Dương như hình với bóng tiến vào, vẫy tay ra hiệu. Bà lão mặc áo trắng tươi cười đứng dậy nói “Trình Trình cho người đến đón cô.”Nam Bắc đứng lên, thiếu niên lại ra hiệu, bà lão lập tức hiểu ý đưa Nam Bắc vào phòng thay quần áo, chính là áo ngắn cùng quần đùi. Nam Bắc theo hắn ra xe, định hỏi điều gì. Thiếu niên trực tiếp nhe răng cười cười chỉ vào miệng mình lắc đã hiểu ý tứ của nhà này vốn nằm đối diện hồ nước, xe theo đường hồ mà chạy, khung cảnh xung quanh rất lãng mạn. Xe dừng lại nơi cuối con đường, ở đây chỉ có một chiếc ca nô cùng vài người ngồi bên trên nói chuyện Mục Dương cũng ngồi trên đó, đầu đội mũ đánh cá mang kính râm, trong tay phải cầm một vật rất quen mắt, chính là bình rượu nhỏ màu bạc. Mặt trời chói chang không lưu tình mà chiếu lên người càng làm nổi bật làn da trắng của hắn. Khi nghe tiếng xe đến, hắn tháo kính râm nhìn về phía Bắc đến gần, mọi người bỗng nhiên đều đứng có hắn vẫn ngồi như cũ, dựa lưng vào lan can, tiếp tục nhìn cô “Tôi nhớ trước kia cô đã nói có thể lặn xuống nước?”“Có học qua một ít.” Nam Bắc bình tĩnh nhìn mặt hồ yên lặng, có chút ngạc nhiên “Anh muốn lặn ở nơi này?”Mọi người yêu thích lặn nước đều biết, hòn đảo này được hoan nghênh là vì nước ở đây chiết xạ ánh sáng vô cùng tốt, san hô hay hải ngư ở dưới đáy đều có thể nhìn thấy, thậm chí có thể nhìn thấy những sinh vật biển trong suốt. Trừ những người khảo cổ, người khác lặn xuống đáy hồ làm gì? Cô xem mặt hồ xa xa, tầm nhìn rất nhất lặn sâu được năm thước thì đã không còn ánh sáng mặt trời chói chang thế này nhưng không chừng dưới đó lạnh đến thấu xương.“Tôi muốn dẫn cô đi xem một vài cảnh đẹp.” Hắn không phủ nhận nói “Có thể là cảnh trước đây cô chưa từng thấy.”Hắn nói xong, đứng lên, bắt đầu mặc thiết bị lặn chuyên cả mọi người cười nhìn Nam rồi cô mới nói mình có thể lặn xuống nước, không thể từ chối ý tốt của Trình Mục Dương như vậy, Nam Bắc đi qua bên cạnh hắn mặc thiết bị lặn, cô không quên hỏi “Nơi này nước sâu không? Có cần phải mặc đồ kháng áp thiết bị chống lại áp lực nước khi lặn khi lặn xuống không? Nên giữ ấm chứ?”Hỏi xong cô liền cảm thấy trán lạnh Mục Dương lấy bình rượu nhỏ gõ nhẹ lên đầu cô “Cục cưng thật nhiều vấn đề, trước kia khi đi học sao không thấy cô hỏi nhiều như vậy?” Nói xong đem bình rượu đến trước miệng cô “Cô có thể uống một ít lấy can đảm.”Cô hiểu rất rõ hàm lượng cồn của rượu trong bình, xem như không nghe nói “Quên đi.”—Hết chương 3—***Chú thích[1] Bến Thượng là loạt phim truyền hình được đài TVB Hồng Kông phát sóng đầu thập niên 1980. Đây được coi là tác phẩm truyền hình kinh điển của đài TVB về đề tài xã hội đen và là bộ phim đưa Châu Nhuận Phát lên vị trí ngôi sao của truyền hình, và sau đó là điện ảnh Hồng Kông. Bài hát chủ đề của phim, Bến Thương Hải do nữ ca sĩ Diệp Lệ Nghi trình bày cũng được coi là một bài hát xuất sắc của dòng phim lấy bối cảnh Thượng Hải thời Trung Hoa Dân Quốc trước Thế chiến thứ hai với câu chuyện về các mối quan hệ ân oán, bạn thù của Hứa Văn Cường và Đinh Lực trong thế giới xã hội đen. Bến Thượng Hải cũng đề cập đến mối tình tay ba đau khổ giữa ba người Hứa Văn Cường – Đinh Lực và Phùng Trình Trình. Phùng Trình Trình là con gái cưng của Phùng Kính Nghiêu. Là một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh, được cả Hứa Văn Cường và Đinh Lực đem lòng yêu. Cô có tình cảm với Hứa Văn Cường hơn nhưng sau này lại quyết định cưới Đinh Lực.
Trọn bộ Một Đời Một Kiếp Trọn Đời Trọn Kiếp Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Một Đời Một Kiếp Trọn Đời Trọn Kiếp Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi truyen full hay nhat Một Đời Một Kiếp Trọn Đời Trọn Kiếp của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Tên gốc 一生一世 Nhất sinh nhất thếEditNguyệt SắcMexico 6 đại gia tộc hắc bang cùng khống chế 3200 km đường biên giới giáp với Mĩ. Mà tại Trung Quốc tổng chiều dài biên giới lục địa là 2,2 vạn km, đường biên giới ven biển là 1,8 vạn km, giáp với 15 quốc gia. Như vậy, chúng ta vốn phải sống bình an vô sự, đúng không? Trình Mục Dương. Cái tên này đối với hắc bang Nga mà nói, cũng chính là “Trung Quốc.” Đối với những người Trung Quốc vất vả kiếm tiền ở vùng biên giới chết chóc của nước Nga mà nói, chính là “chúa cứu thế”. Mà trong mắt cộng đồng gia tộc nắm trong tay đường biên giới Trung Quốc lâu dài, người này, chính là người đứng đầu “Quân hỏa thương nhân” buôn bán vũ khí Hoa kiều người gốc Trung Quốc. Duy chỉ có với cô mà nói Hắn chính là người khi cười lên thì giống một con mèo Ba Tư, hoặc giống một con cáo. Là một người đàn ông xinh đẹp hỗn huyết. Doc truyen mot doi mot kiep tron doi tron kiep lttp truyen chu ebook prc download full. Từ khoá Đọc truyện Một Đời Một Kiếp Trọn Đời Trọn Kiếp full, chương 1, chương cuối. Một Đời Một Kiếp Trọn Đời Trọn Kiếp wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Một Đời Một Kiếp Trọn Đời Trọn Kiếp review, Một Đời Một Kiếp Trọn Đời Trọn Kiếp Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Một Đời Một Kiếp Trọn Đời Trọn Kiếp Danh sách chương Một Đời Một Kiếp Trọn Đời Trọn Kiếp Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
Tư thế của Trình Mục Dương không thay đổi, né tránh những đòn trí mạng. Hắn dùng thanh âm rất thấp nói với Kyle hai ba câu, Kyle bị hắn khống chế cổ họng, nói rất khó khăn, không thể phát ra âm thanh nên chỉ gật đầu hoặc lắc Bắc nghe không tiếp tục ngắm súng vào mi tâm Kyle, đoán xem hai người đang nói cùng, Trình Mục Dương thả Kyle ra rồi đứng lên, vỗ vỗ những hạt cát trên được giải thoát thì ho khan cả nửa ngày, liên tục quệt đi cát dính trên miệng “Không ngờ hai người lại theo con đường cá mập trốn đến đây.”“Những người đêm nay là ai?” Trình Mục Dương hỏi hắn, sau đó lấy tay hạ họng súng của Nam Bắc xuống, ý bảo cô yên tâm.“Mặt trận dân tộc giải phóng.”“Mặt trận dân tộc giải phóng?”Kyle đáp “Người họ muốn giết là tôi. Lần tổng tuyển cử này, mặt trận giải phóng muốn hòa giải cùng chính phủ, tranh thủ đem đảo Miên Lan biến thành khu tự trị [1]. Đáng tiếc là tổ chức vũ trang này không muốn thỏa hiệp, muốn độc lập với Philippines.” Hắn nhún vai, ánh mắt màu lam dừng trong đêm đen, có chút tiếc nuối, “Tín đồ Hồi giáo cùng tín đồ Hồi giáo, người một nhà đánh nhau, các tín đồ Thiên chúa hẳn đang cười họ đến chết.”Lời nói của hắn mang lại tin tức thật cùng cũng hiểu được thế cục đêm tôn giáo lớn nhất tại Philippines chính là Thiên chúa giáo cùng Đạo Hồi. Tín đồ Thiên chúa chỉ có một tổ chức cầm đầu, trong khi đạo Hồi lại chia thành hai thế lực vũ nay, chính là đêm mà hai tổ chức này giao đến cuối cùng là làm cái, cô không quan tâm, nhưng vì sao Trình Mục Dương lại tin tưởng hắn? Nam Bắc không có cơ hội một mình để hỏi Trình Mục Dương. Kyle tiếp tục dùng giọng tiếng Trung kỳ quái của mình nói cho họ biết, hắn đã sớm sắp xếp con đường chạy thoát này cho bản thân, không ngờ lại gặp hai người biết bọn họ không thể quay trở lại nên cũng không nói nhiều, nghỉ ngơi 5 phút thì bảo cả hai cùng rời rất quen thuộc vùng Mục Dương với hắn một trước một sau, bảo vệ Nam Bắc ở giữa, nhanh chóng đi ra con đường lớn. Có lẽ vì trận chiến đêm nay mà con đường này không hề ít người dân, bắt được một chiếc ô tô, trên xe chất không ít hành Bắc đang mặc quần áo địa phương nên rất thích hợp để giả dạng người dân.“Vừa rồi hắn nói cái gì với anh?” Cô đi bên cạnh Trình Mục Dương, nhìn Kyle ở phía trước.“Lúc nãy?” Trình Mục Dương nhớ lại, nói với cô, “Hắn nói với anh, hắn là người giúp đỡ.”“Giúp đỡ?”“Cục an ninh Liên bang Nga [2] là cơ quan đứng đầu trong hoạt động tình báo và gián điệp.” Hắn nhẹ giọng nói, “Cơ quan này có nhiệm vụ thu thập tin tức tình báo của các quốc gia, đồng thời thực hiện hoạt động gián điệp ở nước ngoài.”Cô kinh ngạc nhìn hắn “Kyle là người Nga?”Nếu không phải là Trình Mục Dương nói, cô không hề nghĩ đến Kyle lại có xuất thân từ Mục Dương vuốt cằm “Nhiệm vụ của Kyle có liên quan đến cuộc tổng tuyển cử ở Philippines. Cho nên hắn căn bản không quan tâm đến việc anh làm. Hắn chỉ biết giúp đỡ chúng ta thoát nguy hiểm, bởi vì, thủ trưởng của hắn là bạn tốt của anh.”Đáp án của hắn vượt xa so với tưởng tượng của mới bắt đầu hành trình, cô chỉ nghĩ Trình Mục Dương muốn cướp đoạt hầm mỏ. Sau khi rơi xuống biển, cô mới biết hắn không có hứng thú với hầm mỏ, chỉ là muốn bắt kẻ phản bội của gia lúc nãy, Trình Mục Dương rốt cục cũng nói với cô Người hắn muốn bắt không chỉ là kẻ phản bội mà còn là người của tại,Những chuyện cô biết được đều bị hắn phủ đầu lại hiện lên câu đánh giá của Ba Đông CápTrình Mục Dương từng nhiều lần được giới truyền thông công khai thừa nhận là bạn bè của nhân dân Nga, là nhà từ thiện lớn. Hắn là kẻ buôn bán vũ khí lớn nhất, cho dù là quốc tịch hay màu da thế nào, hắn luôn là người khách tôn quý nhất của tại mà thấy, Trình Mục Dương quả nhiên là người “Khách tôn quý nhất”.Nam Bắc muốn nói lại thôi, Trình Mục Dương cũng không nói thêm gì nữa. Hai người sóng vai đi bên nhau, khẩu súng cướp được đã cất vào túi du lịch lấy của một người qua sao ở Philippines, ngay cả học sinh cũng có thể mang súng, hai khẩu súng cũng không mang đến cho họ phiền toái lại, không mang súng, mới là phiền toái lớn cũng thật là hay, nói vài câu đã mua được mấy bình nước cho bọn họ đồng thời cũng biết được một ít tin lúc hai tổ chức vũ trang này giao chiến, lại có thêm một tổ chức vũ trang khác ra tấn công chính phủ, bắt giữ chừng 500 người của một thôn làm con tin, đồng thời chặt đứt nguồn cứu viện của các thôn xung ngủn chỉ mấy giờ, đã long trời lở vì có quân đội phụ trách hộ tống, bọn họ không thể đi tự Mục Dương chỉ có thể đi theo quân hộ tống, đến một thị trấn an toàn. Hiện tại là khoảng thời gian trước bình minh, đa số dân chúng đều mệt mỏi, có vài ba người ngồi nghỉ ngơi ven người họ cũng ngồi ven đường, Kyle mặc một cái áo có mũ, lúc này đội mũ lên nên che khuất được cái hình của ba người, đương nhiên Kyle là người chói mắt nhất, vì vậy phải trốn tránh một chút.“Chính phủ Philippines đã phái một đội quân hộ tống người dân rời đi.” Kyle ngồi trên chiếu, thuận tiện nói ý nghĩ của mình, “Tôi cần đến thủ đô Manila, nên sẽ nói với chỉ huy đưa tôi đến sân bay quốc tế ở đảo Miên Lan. Trình, đến lúc đó anh hẳn là như cá gặp nước.”Trình Mục Dương từ chối cho ý gia có đội máy bay vận chuyển hàng hóa lớn nhất thế giới, chỉ cần đến sân bay, nhất định hắn sẽ có hội lặng yên biến mất.“Nhưng mà đã quên nói với anh.” Kyle như nhớ đến điều gì, “Trước khi tôi đến đảo Miên Lan, CIA đã có mặt ở đây, bắt đầu thực hiện kế hoạch với anh.”Nam Bắc nhìn Kyle cùng Trình Mục Dương, vẫn im không phải lần đầu tiên cô có cảm giác này, cho dù hắn có năng lực hô phong hoán vũ với thế giới thế nào, nhưng tại Philipines này, tay không tấc sắt, không thể liên lạc với bên ngoài, thì không thể tiết lộ thân phận của đây, Trình Mục Dương chỉ có thể là người mặt với truy sát cùng tiêu diệt, chỉ có thể tự mình bảo vệ bản gặp phải thiên la địa võng của CIA thì hắn cũng như một con kiến.“Nam Bắc tiểu thư.” Ánh mắt Kyle cong lên, nhẹ giọng nói, “Không cần nhìn tôi như vậy. Ngày hôm qua tôi có hỏi cô Trình là ai? Cô không nói thật, cho nên, tôi cũng vậy.”“Tôi không trách anh.”Cô mặc kệ hắn, “Tôi chỉ là tò mò, anh có nhiêu thân phận.”“Rất nhiều, cũng rất ít.” Kyle cười, “Cô tốt nhất là không nên biết.”Hắn nói xong, đứng lên, bắt đầu đi xung thân Mỹ, ngay cả tranh cử tổng thống cũng có phần lớn người Mỹ đứng sau lưng chống đỡ. Cho nên Kyle rất thông minh, đưa ra hộ chiếu Mỹ, sau đó liền nhận được sự đối đãi đặc khi trình hộ chiếu, hắn nói.“Tôi là bác sĩ ngoại khoa.” Kyle lấy giấy chứng nhận ở trong người, “Tôi cần lập tức đến Manila, bệnh nhân của tôi đang đợi.”Người chỉ huy kia thấy giấy chứng nhận của hắn thì nửa tin nửa mượn cây bút đưa cho chỉ huy một số điện chỉ huy cho binh sĩ gọi số này, sau khi nói chuyện lập tức từ trên xe nhảy xuống, đem chính xe jeep quân dụng này tặng cho ba đường phía trước rất an toàn cho nên chỉ có một người lái xe cùng hai binh sĩ đi theo. Ba người rời nơi này, hướng đến sân bay quốc tế tại đảo Miên Lan, nếu thuận lợi, buổi chiều là có thể tới Bắc thay Trình Mục Dương băng bó vết thương, sau đó ngồi dựa vào cửa sổ, cảm nhận những cơn gió Trình Mục Dương ôm lấy thắt lưng của cô, nhẹ nhàng hỏi “Có muốn cùng anh đến Moscow không?”Lời của hắn, chỉ có Kyle lại làm bộ như không Bắc dựa đầu vào bả vai hắn, nhắm mắt nói “Anh thông minh như vậy, chắc cũng biết anh trai em có quan hệ với CIA.”“Biết.” Thanh âm của Trình Mục Dương, rất nhẹ, cũng rất bình tĩnh, “Cho nên, nếu không cần thiết, anh sẽ không cho em biết quá nhiều chuyện của anh, đặc biệt là chuyện lần này.”“Nhưng mà em cũng sẽ biết.”Cô có thể đoán này căn bản đã được sắp xếp nhiều năm, ván cờ bây giờ đã bắt đầu vào giai đoạn thu lưng Trình Mục Dương là Cục an ninh Liên bang Nga, mà sau lưng kẻ phản bội kia, là CIA của cờ này, âm mưu thật lớn, là vì cái gì, sẽ nhận được những gì? Phải mất đi những thứ gì?Từ khi cô theo hắn vào sinh ra tử, đến bây giờ mới thấy được bí mật chân chính. Nhưng mà cô không hỏi thêm gì, việc cô làm bây giờ là đưa ra lựa Mục Dương đang đợi đáp án của Bắc lại gần một lát, rốt cục nói ra quyết định của chính mình “Đến sân bay, anh trở về Moscow làm xong mọi việc. Em sẽ trở về Uyển Đinh, đợi đến khi chuyện này chấm dứt, anh lại đến tìm em.”“Được.” Hắn không do cười “Sẽ đến thật sao?”“Nhất định.”“Anh không sợ, có đến mà không có về?”Cằm Trình Mục Dương đặt trên trán cô “Anh sợ không nhìn thấy em, như lúc ở Bỉ vậy. Khi đó, anh đã muốn đem toàn bộ việc làm ăn giao cho Trình Mục Vân, đáng tiếc, em không cho anh cơ hội đã bước đi.”Kyle nhịn không được giương mắt nhìn hai Mục Dương nhìn hắn, bàn tay thủ thế hình họng súng nhắm ngay mi tâm cười một hồi sau đó tiếp tục làm kẻ sắp sáng, xe chạy đến một ngã ba. Không ngờ bọn họ nghe thấy tiếng súng, sau đó thấy hai cô gái trẻ hoảng sợ chạy về phía họ. Hai binh sĩ khẩn trương, không ngừng lái xe lùi ra nhiên, không còn kịp Mục Dương từ túi du lịch lấy ra hai khẩu súng, giao một khẩu cho Nam cùng Kyle nhảy xuống xe, đè tay cô lại “Không cần xuống dưới.”Sự việc kế tiếp là một hồi chiến đấu tàn khốc. Rất nhiều người cầm súng đuổi theo hai cô gái kia nhảy ra, trong bóng đêm không thể phân biệt họ là ai, nhưng rõ ràng họ không phải quân đội của chính phủ. Trình Mục Dương cùng Kyle chiến đấu, súng và dao trong tay không ngừng vung lên, không ngừng có người ngã xuống, tất cả đều là một nhát trí mạng, trong tình trạng địch nhiều ta ít thế này thì phải tàn nhẫn, không để ai sống Bắc cùng lái xe vẫn ngồi im trong xe, hai cô gái trẻ cũng đã chui xuống được gầm trời tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng và nghe tiếng súng cùng với tiếng gào hoàn cảnh này, không thấy máu, cũng không đếm được kẻ địch còn lại bao nhiêu, làm cho người ta ngay cả lỗ chân lông cũng bắt đầu rét Mục Dương từ trên người kẻ địch cuối cùng đứng lên, súng tùy ý vắt trên vai, mặt trời xa xôi từ đường chân trời dần hé ra. Ánh nắng nhạt nhòa chiếu sáng tất đường, có hơn ba mươi mấy người nằm ngang dọc, khắp nơi đều là súng ống và cô gái bước ra, là người phương Tây. Kyle băng bó cánh tay rồi hỏi hai cô gái vài vấn người Trình Mục Dương đầy máu, hắn cởi áo để trần nửa thân trên, trở lại xe. Nam Bắc cẩn thận kiểm tra cho hắn, không có vết thương, hắn may mắn hơn Mục Dương cúi đầu, đem Nam Bắc ôm vào ngực, trầm mặc mà kịch liệt hôn qua, đã có rất nhiều máu và nguy hiểm. Mặt trời lên cao, dường như đem mây đen xua tan một ít. Cô ôm thắt lưng hắn, cảm giác được mồ hôi của hắn, đợi đến khi hắn buông ra, Nam Bắc nhẹ nhàng thở phì phò. Trái tim đập mạnh thật lâu cuối cùng cũng dịu từ trên xe lấy ra một ít băng vải quân Bắc thay hắn băng bó vết thương lần nữa, vừa nãy chiến đấu kịch liệt đã làm miếng băng rớt ra. Cô cầm băng quấn quanh cánh tay hắn, bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó “Em có nghe qua một câu chuyện xưa của Phật giáo Ấn Độ, có chút giống anh.”“Cái gì?”“Một loài có thất tình lục dục [3] như con người, có pháp thuật như các vị thần, có sự hung ác của quỷ. Tuy rằng suốt ngày nghe Phật giảng dạy nhưng không thể hướng thiện. Những lời này không giống đang nói anh sao?”Trình Mục Dương nghĩ nghĩ, sau đó tươi cười “Em đang nói về A Tu La[4] sao? Đáng tiếc, A Tu La không uống rượu.”Cô sửng sốt, cười rộ lên “Được rồi, chỉ có điểm này là không giống.”“Còn có…” Trình Mục Dương ghé sát vào tai cô, tiếp tục phản bác “Trong truyền thuyết Phật giáo Ấn Độ, A Tu La là đàn ông nhưng tướng mạo rất xấu, trong khi phụ nữ thì rất đẹp. Em cảm thấy anh giống sao?”—Hết chương 28—
Ngày mười tháng lộ E40 tại Bỉ, tuyết đọng rất nặng, ô tô chạy cực kì lướt trang web, đã có tin tức về thiệt hại do trận tuyết này gây ra. Ô tô xếp hàng dài đến hơn 900 km, thật không biết khi nào mới kết 900 km? Nếu hiện tại có máy ảnh hay cái gì đó chụp lại không chừng sẽ là một tư liệu lịch sử rung đặt tay trên cửa kính xe, hơi nước tạo thành những vệt mờ không lớn không không lớn, ghế sau lại nhét đến bốn không phải là những bạn học quen thuộc lắm với cô, nhất là người đàn ông bên cạnh, cô gặp hắn chưa được ba bốn lần. Hắn mặc trang phục leo núi trắng đen kết hợp, gương mặt rất trắng, ánh mắt màu nâu nhạt, ít nhiều có chút âm chỉ biết hắn không học cùng khoa với mình, nếu không phải bạn cùng phòng mời cô nhiệt tình như vậy, cô cũng sẽ không cùng hắn chen chúc trên xe này, ngồi chung một cái ghế. Hai người bên cạnh hắn mới là bạn học cùng khoa với vì xe chạy chậm khá lâu, hai người kia đã sớm ôm nhau, cúi đầu dùng tiếng Tâu Ban Nha nói chuyện, chậm rãi hôn môi, âm thanh rất ngủ mơ hồ một lát, khi tỉnh lại phát hiện xe đã dừng đàn ông bên cạnh ở trong tư thế thật không tự nhiên. Một bên tránh đôi tình nhân, tay này đặt lên ghế Nam Bắc, tay còn lại để trên đầu gối của mình. Bởi vì chân dài, hắn bất đắc dĩ nghiêng người kề sát vào thế như vậy, tầm mắt hắn hiển nhiên dừng ngay trên người thật đồng tình cười với hắn, nhỏ giọng hỏi, “Biết nói tiếng Trung không?”“Muốn nói cái gì.” Hắn cười một cái, thanh âm trong như nước.“Nói cái gì cũng được.” Cô mệt mỏi nhìn hắn, “Dù sao chúng ta nói như vậy, bọn họ nghe cũng không hiểu. Anh tên gì? Tôi là nói tên tiếng Trung.”“Trình Mục.”“Nam Bắc.” Cô rụt lui lại, chừa cho hắn chút không gian, “Phương Nam, hướng Bắc.”“Nam Bắc?”“Vâng.”“Nam Bắc.”“A?”“Không có gì, tôi có hỏi qua bạn học nhưng không ai biết tên tiếng Trung của cô. Không nghĩ tới tên cô đơn giản như vậy.”“Rất dễ nhớ phải không?” Cô thấp giọng cười rộ lên.“Họ thật đặc biệt, tên cũng vậy, nghe qua một lần sẽ nhớ kĩ.”Hai người nói chuyện một lát, cô cảm thấy ngày càng lạnh. Bởi vì không biết xe dừng đến khi nào nên đã sớm tắt điều hòa. Băng tuyết ngập trời như vậy, ngay cả hai người ngồi ở ghế trước cũng đã ôm lấy nhau sưởi người trước mặt như thế, hai người bên cạnh cũng như đàn ông trước mặt đang nhìn cô, mà cô cũng nhìn hắn. Trong không gian như thế này quả thực khiến người ta dễ dàng phạm nhẹ giọng nói “Hơn 900 km, nghe ra có vẻ rất tuyệt vọng .”Trình Mục lấy từ trong người ra một bình rượu nhỏ màu bạc, nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay của cô “Quốc lộ này dài hơn 8000 km, như vậy cô nghĩ con số 900 này có đáng nhắc tới hay không?”Cô khéo léo cầm lấy bình rượu mở ra ngửi “Rất mạnh?”“Rất mạnh.”Cô cúi đầu nhấp môi, cay đến mức le lưỡi “Anh cứ trực tiếp uống rượu nguyên chất thế này sao?”“Nếu đã uống thì uống thêm đi.” Âm thanh của hắn rất nhẹ.“Nếu say thì sao?”“Tôi sẽ đưa cô về.”Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cô thậm chí cảm thấy nếu hai người nói thêm một chữ nữa sẽ chạm phải môi nhau. Cô buồn cười mở cửa xe. Đã hai năm, không nghĩ tới khi sắp về nhà lại có được cuộc gặp gỡ này. Trong đôi mắt hắn có chút thành thực lại có chút mê rồi đối diện, thiếu chút nữa cô đã đồng ý với ngoài xe, gió tuyết quả thật rất lớn. Rất nhiều đứng ở bên cạnh xe nôn nóng chờ tuyết tóc ngắn của Nam Bắc đã bị thổi loạn lên che cả mắt. Cô còn chưa thoát khỏi tâm tình lúc nãy, bỗng nhiên có tiếng súng chấn động, một viên đạn bay ngang qua người, cô theo bản năng ôm đầu ngồi sao có thể như vậy? Nơi này sao lại có bắn nhau?Cô đang do dự không biết điều gì xảy ra thì cánh tay phải đau xót, cả người bị kéo mạnh về sau xe “Đừng cử động, không nên làm bất cứ cái gì.” Tiếng thét chói tai vang lên bốn phía xuyên qua tai Bắc đau đớn hoa mắt, trong lòng lại hận đến mức muốn giết hơn hai mươi năm, cô thật không biết bị trúng đạn lại đau buốt như vậy…Cô tỉnh lại, cũng bởi vì đau đớn, Nam Bắc nghĩ đang ở bệnh viện, nhưng thật xui xẻo khi thấy mình vẫn ngồi ở trong xe, giữa dòng xe bị ách tắc đến hơn 900 km mắn là cánh tay bị thương của cô đã được băng bó, có thể bác sĩ đã đã đến, sao lại không mang cô đi bệnh viện?Không biết Trình Mục đã thuyết phục bốn người kia thế nào mà hiện tại chỉ có hắn và cô ở trên xe “Cô thấy thế nào?”Cô dùng tay còn lại ôm lấy tay bị thương “Vẫn là chế độ xã hội chủ nghĩa tốt nhất…Ở quốc gia cấp giấy phép sử dụng súng hợp pháp này, danh sách đăng kí thì khoảng bảy, tám vạn khẩu, nhưng thực tế có khi nhiều đến hai triệu, kẹt xe thế này cũng có thể gặp được cảnh bắn nhau trong phim Hollywood…”Cô cố gắng nói chuyện cũng không ngăn được nước mắt tuôn thật sự không biết trúng đạn lại đau như vậy, không chỉ là vết thương, toàn thân đều đau, giống như thịt trên người bị cắt ra. Cuối cùng, không biết vì quá đau hay mệt mỏi, cô cuộn tròn người lại, mái tóc rối tung che phủ mặt, ánh mắt hỗn loạn, gương mặt đã trắng nhợt.“Cô không sao chứ?” Có một âm thanh mơ hồ hỏi ý thức của cô, sớm đã đi nơi Châu, Trung khi thôi học từ Bỉ trở về, đã bốn năm rồi cô không rời khỏi Vân không phải ông Thẩm – người nuôi cô từ nhỏ trở về quê tế tổ, cô cũng sẽ không cùng ông trở về quê cũ Đài ông Thẩm trở về tế tổ lần này có chừng 170 người thuộc Thẩm gia từ khắp mọi nơi như châu Mĩ, Châu Âu, Mexico, Indonesia cùng với các tỉnh thành khác trong nước….nhưng chỉ có ông Thẩm cùng hai người con trai được ở tại nhà tổ tiên. Nam Bắc cũng ở nơi này. Ngày nào cũng như nhau, không chào hỏi các trưởng bối và tiểu bối thì cũng là đi thăm các cửa hàng ngọc quý ở gần hàng ngọc thuộc sở hữu của tư nhân. Chính phủ dùng nơi này để triển lãm, chiêu đãi khách quý, mọi người đều rất bận một buổi trưa, không khí có chút ngột Thẩm nhận lời phỏng vấn của một đài truyền hình. Cô không có việc gì làm, từ cửa sau ra ngoài, đi dọc con đường nhỏ đến cửa hàng đẩy cửa vào liền ngửi được mùi đàn hương tràn ngập trộn lẫn và cảm giác hơi lạnh của máy điều hòa phả vào mặt. Phía sau bình phong bằng ngọc lưu ly đối diện với cửa vang lên một khúc ca kịch truyền thống của Đài Châu, nhịp điệu nghe thật thú vị và mang phong cách cổ tiết bên ngoài thật Bắc hưởng thụ hơi mát từ máy điều hòa, thích ý nheo mắt lại và thở dài từng muốn gọi một li trà lạnh nhưng lập tức cả người sửng hai, ba vị khách đang ở nơi này, có một người rất nổi Trình vẫn nhớ rõ hình dáng của hắn trước khi hai người tạm biệt nhau. Khi đó, hắn vẫn là một chàng trai cao gầy, mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt màu nâu rất xinh đẹp, giống mèo Ba Tư. Mà người trước mặt cô lúc này đã không còn như xưa. Hắn đã trở thành một người đàn ông thực Bắc ra hiệu cho cô gái trong cửa hàng vừa nhìn thấy cô im lặng, lặng lẽ đến gần nhìn kĩ Mục mặt áo sơmi màu đen và không mang trang sức gì trên người trừ một cái đồng hồ. Hắn ngồi một mình, tựa tay lên cạnh bàn, nhìn cô gái đang chọn vòng tay ở cách đó không xa. Hai người thỉnh thoảng cùng nhau nói chuyện, đều là dùng tiếng Quảng Đông [1]. Ngôn ngữ địa phương này thông qua âm thanh của cô gái quả thật rất dễ này là cửa hàng ngọc quí tư nhân. Ngày đầu đến đây, ông Thẩm có nói với cô rằng người có thể đến đây thì chắc chắn là có quan hệ với Thẩm gia. Chẳng lẽ hắn cũng có quan hệ với Thẩm gia?Nam Bắc thật không thể tin được.“Cái này được không?” Cô gái nâng cánh tay nhìn hắn.“Cũng không tệ lắm.” Hắn rất kiệm Mục với cô đã từng quen biết, chỉ là quan hệ sơ giao qua sự giới thiệu của người bạn cùng khoa vật lí. Mà hắn đã chuyển đi giữa chừng trong quá trình học tập. Giờ đây, gặp lại tại Đài Châu, trong cửa hàng ngọc của Thẩm gia này, nên làm sao?Cô không ra cửa mà đi về phía họ. Thảm dưới chân rất dày, đi ở trên có cảm giác thật mềm mại. Cô đến gần khiến cả người đều quay đầu Bắc cười nói “Nơi này vẫn còn nhiều loại tốt hơn.”“Thật sao?” Ánh mắt cô gái lộ vẻ sung sướng.“Còn thì lấy hết ra đây đi.” Trình Mục nhìn mặt cô, cẩn thận xem xét người bạn đã lâu không gặp này.“Đợi chút.”Nam Bắc quay đầu nói nhỏ với nhân viên cửa hàng vài câu. Không lâu sau liền có người mang đến những loại ngọc gái kia chắc cũng là người hiểu biết rõ về ngọc, ánh mắt vui mừng, cúi đầu nhìn những thứ vừa được mang Bắc đứng bên trái cô gái lặng lẽ lướt tầm mắt qua, không tiếng động mà hỏi hắn bạn gái?Trình Mục chống tay trên cái bàn gỗ liêm. Hắn nhìn cô, trong mắt có ý cười nhưng lại không thể hiện trên khuôn mặt “Những thứ này cũng không tệ, còn có cái gì đáng giá hơn không?”Đối với câu hỏi của cô hắn hoàn toàn không để ý.“Có.” Khóe miệng cô khẽ nhếch, nói với nhân viên cửa hàng lấy chìa khóa mở tủ trưng bày bằng thủy tinh ở phía to như thế, nhưng chỉ có hai chiếc vòng ngọc, như vậy đã có thể đánh giá được giá trị của không do dự lấy cả hai chiếc vòng ra, chọn chiếc nhỏ hơn mang vào tay cô gái. Nam Bắc nắm nhẹ tay cô gái kia, cẩn thận xuyên vòng ngọc qua bốn ngón tay rồi ép chặt eo bàn tay. “Cái vòng này rất đáng giá, cũng vừa vặn với cô đây.”“Tại sao không trực tiếp mang vào?” Trình Mục hứng thú nhìn cô.“Vòng tay này nhỏ, nếu mang vào sẽ rất khó lấy ra. Hơn nữa, vòng ngọc đã mang vào thì chính là đã lựa chọn chủ nhân, cứng rắn tháo ra là điều không tốt.” Nam Bắc nói như có như không, “Đây là bảo bối của cửa hàng, có lẽ anh cùng cô đây hãy suy nghĩ thật kĩ rồi trực tiếp mang vào.”Hai cô gái bán hàng sau lưng cô cố nén tiếng nói này tuy rất hù dọa người khác, nhưng không chuyên nghiệp, cứ như là lời của người đi lừa gạt. Nếu không phải trước đây ông Thẩm có nói để cô gái này có thể làm gì tùy thích, các cô thật không dám để Nam Bắc trực tiếp chạm vào đôi vòng mà lời cô nói lại có chút đúng. Tuy trong cửa hàng có người chuyên mang và tháo vòng ra cho khách hàng, nhưng chiếc vòng này nhỏ như vậy, nếu mang vào thì lấy ra sẽ rất đau vốn chỉ muốn hù dọa nghĩ tới Trình Mục thật sự lấy đôi vòng tay, để cho cô gái kia trực tiếp mang Bắc thấy đôi vòng ngọc tốt như vậy cuối cùng có thể bán thì thở dài một hơi. Cô bảo nhân viên cửa hàng tính tiền, chỉ thấy cô nhân viên tươi cười, không đến quầy mà khom người tiễn hai người họ ra khỏi cửa hàng.“Là khách quen sao?”“Không phải, người của chính phủ dẫn anh ta tới đã nói, cho dù anh ta chọn cái gì thì xem như là quà tặng.” Nhân viên cửa hàng sụt sịt, thật vất vả các cô mới giúp ông chủ tiết kiệm tiền, cất giấu đôi vòng tay phỉ thúy đó, không ngờ lại bị Nam Bắc mang ra. phỉ thúy là tên gọi khác của cẩm thạch khi đạt những tiêu chuẩn nhất định.Hôm sau, mọi người đều biết, chuyện này trở thành chuyện cười về Nam Bắc, đưa tặng vòng ngọc trị giá bảy trăm ngàn. Nhưng mà cửa hàng ngọc này của Thẩm gia cũng là nơi trưng bày triển lãm của chính phủ, xem như Thẩm gia góp chút thành tích cho quê hương vậy, không có so đo điều gì.“Không sao, vòng ngọc kia là một vị thái giám ăn trộm rồi lưu lạc ra khỏi hoàng cung. Đưa cho anh ta ít nhất không lo nó sẽ bị bán ra nước ngoài.” Thẩm Gia Minh, người lớn lên cùng cô, nói chuyện có chút chua, “Cùng lắm thì mang món nợ này ghi vào sổ của anh. Nhưng Bắc Bắc, sao em có thể rộng rãi với Trình Mục Dương như vậy?”Cô sợ run, chớp mắt một cái “Anh nói là Trình Mục Dương?”“Đúng vậy, cháu thứ tư của ông chủ Trình, Trình Mục Dương.” Thẩm Gia Minh đứng lên, cẩn thận nhìn con vẹt trong cái lồng sắt, “Trình gia đến bây giờ chỉ nhìn tài năng mà không nhìn thân thích. Trình Mục Dương này từ khi ông Trình bảy mươi tuổi thì xuất hiện càng nhiều, có khả năng sẽ trở thành người thừa kế Trình thị.”Cô lớn tiếng “Em không biết hắn là người của Trình gia.”Thẩm Gia Minh không cẩn thận suýt nữa bị con vẹt mổ vào ngón tay. Con vẹt điên cuồng va chạm vào cái lồng, Thẩm Gia Minh như không có cảm giác gì mà nhìn cô “Thật trùng hợp.”“Đúng vậy… Thực trùng hợp.”Trình Mục Dương, thì ra hắn chính là Trình Mục độ từ tách hồng trà trong tay dần tản Giang một tỉnh của Trung Quốc lúc này vừa đến mùa mưa dầm. Thời tiết nhiều mưa cũng như Vân Nam, khí hậu quen thuộc khiến cô không có cảm giác xa giờ nghĩ lại thấy bản thân mình đã ở rất nhiều nơi. Vài năm trước ở Bỉ, cũng là đất nước nhiều mưa, khí hậu rất thoải mái. Nhiệt độ cao nhất vào mùa hè chỉ là 28 độ, mùa đông nhiệt độ thấp nhất vào ban đêm cũng chỉ 0 là có nhiều trận tuyết rơi, nhưng cũng chỉ là những hạt mưa dính vào nhau, rơi xuống thì thành tuyết lớn khiến xe cộ xếp thành hàng hơn 900 km kia cũng là mười năm khó đó cô được đưa vào bệnh viện. Vị bác sĩ người Bỉ không ngừng dùng tiếng Pháp hỏi cô ai đã lấy viên đạn ra? Trình Mục cuối cùng cũng thừa nhận là anh, cô thật kinh ngạc vì anh gan lớn như thế. Chẳng qua trong tay anh không có dụng cụ nào nên miệng vết thương trông rất khó đó lại chữa trị, nhưng trên sườn tay phải của cô để lại một vết bạn học đi cùng bị dọa không ít, nhưng người trúng đạn là cô lại rất bình tĩnh. Trước đây cô ở Vân Nam cũng đã thấy qua cuộc đấu súng thật sự, cho nên trừ cảm giác đau đớn thì không còn cảm xúc gì đặc biệt. Từ khi lấy lời khai với cảnh sát đến khi đưa cô vào bệnh viên, Trình Mục cũng như cô, rất bình tĩnh, không có dấu hiệu hoảng sợ nào khiến cô rất kinh đó cô chỉ nghĩ đầu óc mỗi người cấu tạo không giống giờ ngẫm lại, cô cuối cùng cũng hiểu rõ. Trình gia là gia tộc buôn bán vũ khí, hắn sợ mới là trách, hắn mới từ đầu đến cuối chỉ biết hỏi cô “Cô có sao không?”Thật sự là… Quá đó thời tiết rất ẩm ướt, miệng vết thương cũng rất khó phục khi trở lại trường học, mọi người phát hiện bên cạnh cô có thêm một người đàn ông xinh đẹp hỗn huyết, kiêm nhiệm bảo mẫu. Lúc ấy Nam Bắc ở cùng phòng với một cô gái người Nga, nghĩ rằng hắn ra vào phòng cô sẽ gặp không ít không ít khó khăn. Không ngờ cô bạn cùng phòng lại tốt bụng mà phối hợp với buổi tối, cô vùi đầu vào bài vở, cô bạn cùng phòng liền hỏi được một người đàn ông như hắn thầm mến lâu như vậy thì có cảm giác gì? Cô mờ mịt không hiểu, cô gái Nga mặc quần đùi lắc lư trước mắt cô nói, Trình Mục đã bắt đầu chú ý tới cô ngay từ khi cô vào này Nam Bắc thật sự không biết. Giờ đây biết điều này, cô bắt đầu chút cảm xúc kì gia đình đặc biệt khiến cô không dám có ý nghĩ gì sâu xa. Hơn nữa, cô lại kém hắn xa như Mục là tài năng của khoa vật lý, đáng lẽ nên học đến cuối cùng rồi thuận lợi vào phòng thí nghiệm mới bản sẽ không có gì ngăn trở đường đi của có một lần, chỉ có một lần đó, cô thử hỏi hắn.“Anh có ý kiến gì đôi với việc buôn bán vũ khí không? Anh muốn sống cuộc sống này không?” Cô tựa đầu vào ghế, lặng lẽ ngắm rất thích cùng hắn nói chuyện bằng tiếng nói của hắn thật sự là rất Mục liếc cô một cái, dùng bút gõ nhẹ trên mặt bàn. Một lát sau nở nụ cười như con cáo giảo hoạt “Nghe như vậy, có vẻ cô rất muốn sống cuộc sống này?”“Làm sao có thể.” Cô rung đùi đắc ý, cười chiều kia, bên ngoài mưa dầm rả rích. Bên trong hắn ngồi rất gần cô. Quần áo trên người có mùi thơm nhàn nhạt, hương vị ấm thể không nói, sau này cô không thể tìm được một bảo mẫu tri kỉ như vậy.—Hết chương 1—****************Chú thích[1] Tiếng Quảng Đông là một nhóm ngữ âm chính trong tiếng Trung Quốc được nói chủ yếu ở các vùng Đông Nam của Trung Quốc, Hồng Kông, Ma Cao; nó cũng được dùng bởi một số Hoa Kiều sống ở Đông Nam Á và các nơi khác trên thế giới. Tại Trung Quốc, tiếng Quảng Đông còn được gọi là “Việt ngữ” vì hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây nguyên trước là đất của dân tộc Bách Việt vùng đất mà ngày nay thuộc lãnh thổ phía Nam Trung Quốc cùng một phần ở thượng du, trung và đồng bằng châu thổ miền Bắc Việt Nam, nên họ gọi hai tỉnh ấy là tỉnh Việt.
Thể loại Đam mỹ, 17+, đồng nghiệp văn, công sủng thụ, 3p, phúc hắc bá đạo công, ôn nhu trung khuyển công, nữ vương mỹ Trần mồ cô cha mẹ từ khi còn nhỏ, cậu được một gánh xiếc rong nhận về sống thời niên thiếu của cậu vất vả cứ thế trôi qua cho đến một ngày cậu được "Vương Tước" thu nạp trở thành "Đại Thiên sứ Lucifer" cao quý nhất đế quốc nổi, Vương Tước - sứ đồ, sứ đồ - sứ đồ lại là thứ tình cảm liên kết giống như dục vọng của con bé Ngân Trần cứ thế rơi vào tình ái không lối thoát, những âm mưu thủ đoạn khó lường...."Đừng sợ, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ ngươi..."
truyen tron doi tron kiep